boy

boy
her

Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011

GỞI ME....!

Con ra đi, vì con thấy mẹ đang khổ sở quá, khổ sở để đối mặt với sự thật về con, khổ sở vì phải chăm sóc một đứa con mà nó chỉ muốn rẽ trái. Con không tự tử nữa đâu mẹ ạ. Vì mình nên biết yêu sự sống của mình. Nhưng con sẽ rời xa mẹ, để khi nào mẹ đủ bình tâm để thứ tha và con thấy trái tim mình lành lặn lại, con sẽ trở lại thăm mẹ

Mẹ!

Con biết mẹ sẽ tức giận hoặc sẽ dằn vặt rất nhiều khi mẹ biết con bỏ đi. Nhưng con không ở lại mái nhà này được nữa, khi mẹ đã biết được sự thật về con sẽ khó lòng tha thứ. Đã biết bao lần con muốn nói, mẹ, cho con rẽ trái nhé. Nhưng mẹ nghiêm khắc như một nhà sư phạm mẫu mực, ý chí mẹ rắn chắc như bàn thạch và mẹ, con xin lỗi, mẹ không biết lắng nghe.

Con làm mẹ xấu hổ với mọi người vì con không phải là đứa con trai bình thường. Con yêu một người đàn ông mạnh mẽ và con nghĩ rằng con hạnh phúc về điều đó. Mẹ chỉ biết được câu chuyện khi tình yêu của con tan vỡ mà thôi. Mẹ chưa bao giờ biết, ngay từ khi học tiểu học, con đã muốn chơi những trò chơi con gái, khi vào cấp III, con đã muốn mặc thật diện và con luôn mơ ước có người đến đón mình đi một nơi thật xa. Nếu con là một đứa con trai bình thường, thì con sẽ phải làm điều ngược lại. Con sống khép kín trong căn phòng của mình, rất ghét mẹ đụng vào mọi đồ đạc. mẹ cũng ít đụng vào đồ đạc của con, vì thực sự con rất ngăn nắp. Khi con gia nhập nhóm múa, con cũng phải giấu mẹ.
Mẹ thích con làm chủ tịch tập đoàn nào đó, như những bộ phim Hàn Quốc mẹ xem mỗi ngày. Những anh chàng bảnh tỏng, cùng lúc có vài ba cô gái yêu và bố mẹ cũng sắp sẵn những mối quan hệ trước. Mẹ khen đó là sự nề nếp, gia phong. Con sợ hãi lối sắp đặt đó. Nó là sự nền nếp giả tạo và buộc con người ta vào một vòng kim cô đau đớn mà không phải ai cũng thấm thía. Con sợ những sự đối đãi của những kẻ đạo đứa giả.

Con đi học múa ở nhà văn hoá Thanh niên cũng phải giấu mẹ. Khi đó con 15 tuổi. Ai cũng khen con có vóc dáng đẹp. Con rất đẹp trai. Các bạn gái trong nhóm múa rất mê con. Nhưng con lại mê cậu bạn trong nhóm. Chúng con thân nhau đến mức, cậu ấy đưa đón con đi học hàng ngày. Mẹ biết. mẹ tìm được con khi con đang thay giày chuẩn bị vào giờ học nhảy. Chúng con muốn làm một nhóm nhảy “hot” nhất. Con đã nói dối cha mẹ là con đi học Anh văn. Mẹ mắng thầy giáo té tát. mẹ lôi con ra khỏi lớp. Mẹ chỉ tay vào mặt bạn con: “Tôi cấm cậu không được giao du với con tôi. Nó không cần phải học mấy thứ ẻo lả này”. 

Về sau, con vẫn trốn mẹ đi học, nhưng con cũng chỉ học thêm được mấy tháng nữa, con tự nghỉ . Vì bạn ấy xa lánh con. Bạn ấy giận con nhiều lắm. Sau này con vẫn nghĩ, nếu lúc đó con đủ mạnh mẽ để gạt tay mẹ ra, con trở lại lớp học. Sau đó con sẽ về nhận lỗi và nói chuyện với mẹ sau. Con nghĩ đó mới là thái độ văn minh, mẹ nhỉ. Nhưng khi đó cả hai mẹ con mình đều không kiểm soát được mọi thứ. mẹ làm con đau, đau lắm mẹ ạ. Con càng rúc mình vào mạng internet, lầm lũi như một con rùa. Ngày con thi đại học, con muốn thi làm diễn viên, mẹ nói mẹ đã làm hồ sơ sẵn rồi, con chỉ ký vào thôi, mẹ sẽ mang đi nộp. Con thi đậu ngành tài chính ngân hàng, mẹ đi khoe gần nửa thành phố. 

Con xấu hổ cúi mặt mỗi khi mẹ đem con ra như một tấm gương lớn treo trong phòng khách nhà mình. Mẹ không biết, con vẫn đang là một vũ công, đi diễn hàng đêm trong các tụ điểm của thành phố. Mẹ vẫn miệt mài với công việc của công ty, mẹ yêu công việc của mẹ và mẹ đã từ bỏ cả hạnh phúc riêng tư để hy sinh cho công việc. Nhưng mẹ không bao giờ biết con cũng yêu thích công việc của mình như thế nào. 

Con vẫn ở nhà, đóng kín cửa phòng, cho đến khi mẹ về và gõ cửa. Con ló đầu ra chào mẹ, rồi khoá trái cửa, thả mình qua cửa sổ và bạn con chờ sẵn ngoài ngã tư, chúng con lao đi. Có lần mẹ phát hiện con trên tivi, mẹ tìm đến trưởng nhóm múa, mẹ nói cấm họ không được lôi kéo con trai mẹ. Con đã ngồi trong phòng mẹ cả ngày thứ bảy, con nói cho mẹ tất cả những điều con nghĩ về nghề múa, nhưng mẹ nghe xong và kết luận: “Cấm!”. Con lặng người, vì sự lạnh lùng của mẹ.

Khi con đi diễn, có một ông bạn kinh doanh của mẹ mê con và nói sẽ lăng xê cho con thành ca sĩ, nếu con muốn. ông ấy không biết con là con của mẹ. ông ấy theo đuổi con về tận nhà. mẹ lại tưởng là ông ấy đến tìm mẹ. Con thót tim sợ hãi nếu mẹ biết chuyện. Con tìm cách trốn ông ấy. Lúc đó, con đang yêu một ca sĩ trẻ. Anh vừa tách khỏi một nhóm hát nổi tiếng và anh rất xuống tinh thần. Con cần ở bên anh ấy. Chúng con yêu nhau và con giữ gìn mối tình này như một vật thiêng. Ông ấy biết điếu đó và tìm cách chia rẽ mối tình của chúng con. Và ông ấy nói nếu không đồng ý, ông ấy sẽ đến nói cho mẹ biết tất cả. 

Con sợ hãi, con thất vọng, con sợ mẹ sẽ giết con chết vì mẹ coi hành vi bất thường trong đời sống đều đáng tội chết. Con không biết phải làm gì cả. Con gọi cho người yêu con, nhưng anh ấy tắt máy. Con đến chung cu của anh ở quận 4. Con chỉ muốn được nằm bên cạnh anh ấy, không để làm gì cả, chỉ để thấy mình có một người đủ thông cảm để chia sẻ thôi. Ngoài anh ấy ra, con không biết nói với ai hết. Không ai được phép biết con là người đồng tính ngoài anh ấy. Nhưng khi con đến nơi, điều làm con đau đớn nhất đã xảy ra. 

Ông ta đã tìm mọi cách để lên giường cùng anh ấy. Con cũng không ngờ, người con yêu và tin như vậy, lại là một kẻ dễ dãi đến bệnh hoạn. Khi nhận ra con, ông ấy lao đến, giữ con lại. Con đã tát vào mặt người đàn ông có vẻ bọc thành đạt, luôn lên báo nói chuyện làm giàu và chữ Đức chữ Tâm. Con tát cả vào mặt chàng ca sĩ có khuôn mặt nai tơ nhưng tâm hồn hổ báo. Có lê lết đi xuống đường, Khi ấy con nghĩ, con chỉ còn có mẹ. Con không biết mẹ sẽ nói gì. Nhưng con nghĩ, mẹ sẽ không bao giờ giết con, dù cho con là đồ biến thái bệnh hoạn như mẹ nghĩ. Con thuê taxi về nhà. Mẹ ngồi ở phòng khách, khóc nức nở.

Thấy con, mẹ bật dậy. mẹ giơ chiếc điện thoại của mẹ. mẹ mở file ảnh cho con xem. Những tấm hình con không một mảnh vải che thân. Con không biết đó là khi nào, nhưng con biết đó là do chính người yêu con chụp có lẽ là khi con đang ngủ. người ta gửi đến cho mẹ. Con biết ai gửi cho mẹ rồi. Con cũng biết là con sai rồi, không phải vì con đã yêu, mà là con đã chọn phường đốn mạt để làm tri kỉ. Mẹ dúi đầu con xuống sofa, con nhớ mẹ đã đánh con suốt 10 phút. Con không chống đỡ. Không khóc. Không gì cả. con biết mẹ đang trong cảm giác mất trắng một niềm hi vọng. Mẹ đã thất vọng từ lâu rồi, chẳng qua mẹ chưa biết đấy thôi. 

Con đã không thể là chàng trai như mẹ muốn. Con xin lỗi, con phải rẽ trái. Nhưng ngả rẽ ấy cũng đầy cạm bẫy và sự rối trá. Con cũng như mẹ, lúc này, con chẳng còn gì cả. mẹ nói mẹ đang sợ hãi, dường như mẹ sinh ra quái vật chứ không phải con người. Con cũng không hạnh phúc khi là một người như vậy. Con không điều khiển được mình hướng vào những người con gái khác, vì con không rung động. Nhưng con cũng không phải là một con quái vật trong căn nhà của mẹ. 

Con yêu bằng trái tim bất thường, nhưng con vẫn là con của mẹ. Con lên phòng, đóng chặt cửa, con uống thuốc ngủ và con nghĩ con sẽ quên đi. Cái chết cũng là một lựa chọn nếu chúng ta thấy cuộc sống chẳng đáng gì. Nhưng chết được hay không lại là quyền quyết định của ông trời. thế nên mẹ mới lao vào phòng và ném con vào bệnh viện. Con biết, mẹ sẽ không dám nghĩ con sẽ chết. Nhưng mẹ cũng không dám nghĩ mình sẽ thừa nhận con trai mình là một đứa đồng tính xấu xa.

Con đã không còn là con nữa khi trở về từ bệnh viện. Con ngồi lơ mơ trong nhà nghĩ về cuộc sống của mình. Mẹ biết không hai mươi năm con sống, 5 năm con biết yêu, khoảnh khắc hạnh phúc gom lại có lẽ chưa đầy một tháng. Còn lại là sợ hãi, hồi hộp, lo lắng sự mất mát, đổ vỡ. Con cũng không giữ được cho mình trái tim bình tĩnh để yêu ghét cho công bằng. Con đã không làm được gì ngoài việc tự tìm cách giải quyết những đau khổ và đổ vỡ cứ đến liên tiếp. 

Con nhớ mẹ có hỏi con rằng, tại sao người yêu con lại dễ dàng lên giường với bạn mẹ thế, phải chăng đó là bản năng của người đồng tính? Con đã không trả lời được mẹ. Con nghĩ không phải là người đồng tính nào cũng vậy, mà đó là bản chất của những kẻ tham lam, tham dục và tham tiền. Bạn mẹ tham dục, khi không tán tỉnh được con là dùng tiền mua được người yêu con. Và người yêu con thì mê tiền và mê danh vọng, anh ta nghĩ cũng sớm nổi tiếng thôi. Con không biết nữa, nhưng nhắc đến là con đau lắm.

Mẹ!

Con ra đi, vì con thấy mẹ đang khổ sở quá, khổ sở để đối mặt với sự thật về con, khổ sở vì phải chăm sóc một đứa con mà nó chỉ muốn rẽ trái. Con không tự tử nữa đâu mẹ ạ. Vì mình nên biết yêu sự sống của mình. Nhưng con sẽ rời xa mẹ, để khi nào mẹ đủ bình tâm để thứ tha và con thấy trái tim mình lành lặn lại, con sẽ trở lại thăm mẹ .Mẹ lấy chồng đi, hoặc mẹ sinh thêm một đứa con nữa đi nếu mẹ thấy mình đủ sức. Hãy coi như chưa có con trên đời, vì con là đứa lạc loài, giẫy đạp khỏi mọi lo lắng và chăm sóc của mẹ. Nhưng, con cũng đâu còn gì ngoài thân xác này, khi con chẳng được làm một công việc mình yêu thích, yêu một người muốn yêu.

Khi con đi rồi, mẹ nhớ đêm ngủ máy lạnh phải quàng khăn vào cổ mẹ nhé. Cổ họng mẹ vốn không tốt mà. Và khi con đi rồi, mẹ đừng xem phim Hàn quốc nữa, mẹ tập thiền đi, tốt cho sức khoẻ nữa, mẹ à.

Tôi ngồi suốt buổi chiều trong phòng của con trai. Dường như Phương vẫn đang ở đâu đó, trong từng đồ vật và trong khuôn mặt đẹp như bức tranh, đôi mắt nhìn tôi u sầu. Tôi đã không đủ sức để thông cảm để tha thứ. Nhưng tôi cũng nào cho ai lựa chọn cuộc đời mình? Tôi không biết làm gì, để Phương quay về. Tôi muốn Phương đi bên lề phải, để đến khi nhắm mắt, tôi được thấy lòng nhẹ nhõm...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét