boy

boy
her

Thứ Tư, 29 tháng 6, 2011

LY RUOU CUOI CUNG.......................!


Tập 1 : Ly rượu sau cùng

Tiêu Thiềm đập vỡ một ly rượu vang,mảnh pha lê mỏng mảnh nhưng thật sắc nhọn,cậu cầm lấy bước chầm chậm về phía chàng trai đang nằm trên giường .

Bàn tay lướt nhẹ tưởng như chỉ chạm vào mấy sợi lông măng trên đùi,ngực và bụng của chàng thanh niên,Tiêu Thiềm làm chàng ta rên rỉ và cong người liên tục :

---Trời ơi..sướng quá….cho anh ôm em đi .

Chàng trai vùng vẫy nhưng hai cánh tay đang bị trói vào thành giường,chàng nhìn Tiêu Thiềm bằng cặp mắt rừng rực lửa dục.

---Khoan nào anh,em chưa làm anh sướng đến chết mà ….

Tiêu Thiềm nhoẻn miệng cười,nụ cười thật ngây thơ,chàng trai không bao giờ nghĩ rằng một gương mặt như vậy lại có thể bày ra bao nhiều trò dâm đãng như thế này.

Trong khi một tay vẫn ve vuốt lên đầu cặc rung bần bật vì cơn nứng dồn dập,tay còn lại Tiêu Thiềm lấy mảnh pha lê rạch nhè nhẹ trên ngực chàng trai,mấy tia máu lăn tăn ri rỉ nhưng không hề có cảm giác đau đớn cho đến khi Tiêu Thiềm le lưỡi liếm lấy thì chàng trai mới có cảm giác hơi ran rát.

Tiêu Thiềm liếm lấy vết rạch rồi le lưỡi cuộn lấy lưỡi chàng trai,mùi nước bọt thơm tho của cậu hòa lẫn với vị máu của chính mình làm chàng thanh niên phát điên vì quá kích thích .

---Tiêu Thiềm,em thật là ác quá đi…..
---Nhưng anh vẫn thích em chứ
---Ừ,anh yêu em mất .

Tiêu Thiềm lại cắn lấy môi dưới chàng trai còn hai tay nắm lấy tóc anh vò nát,cậu uốn người lên cho bầu ngực căng mơn mởn chạm vào mặt anh thanh niên nhưng khi anh ta nâng đầu lên để liếm thì cậu giật người ra.

---Đừng mà…cho anh…cho anh đi…..

Tiêu Thiềm vuốt má chàng trai và xoay người lại bú cặc cho anh,cậu lấy miệng vuột lấy toàn thân cặc dài và đỏ bầm,cậu cắn lấy khúc gần đầu khấc,lưỡi đánh tròn vòng quanh,chàng trai cứ rú lên từng cơn vì sướng .

---Anh đã muốn đụ em chưa,Tiêu Thiềm cất tiếng ngọt ngào và hớp một ít rượu vang mớm vào miệng chàng trai .

Vẫn giữ tư thế mớm rượu và môi không rời môi Tiêu Thiềm lấy tay nhét cặc chàng trai vào hậu môn ướt đẫm,cậu hít người cho mấy vòng cơ rít chặc lấy con cặc tham lam rồi mới nhấp lên xuống.

---Hự…hự…..ah……

Chàng trai nhấp lên ráo riết,Tiêu Thiềm vừa rên rỉ vừa bấu chặt lấy ngực anh ta,cặc của cậu cũng cương hết cỡ đập đập lên bụng của bạn tình .

---Anh nắc đã không….đụ đã không…ah…ah…mạnh lên…mạnh lên……

Tiêu Thiềm hất mái tóc,động tác khiêu khích man dại,cậu lại nhấp rượu và nhả vào miệng anh thanh niên.

---Hự…hự……cho anh ra…cho anh ra…….trời ơi…sướng chết thôi……

Tiêu Thiềm lại dập mông xuống thật mạnh,cậu biết chàng trai đã sắp lên tới đỉnh ,con cặc cứng lên tới độ chót .

---Ra đi…ra hết đi anh……hôm nay cho anh chết…….
---Phải….anh chết mất…sướng quá…..sướng quá….

Chàng trai cong người lên,Tiêu Thiềm cũng lia nhanh cổ tay,mảnh pha lê cứa ngang một đường thật ngọt qua cổ bạn tình nhanh và bén đến nỗi hình như anh ta không hay biết .

Tiêu Thiềm đứng bật dậy để tránh hai tia ,một tia là tinh dịch phún ra dữ dội từ đầu cặc cực khoái.

Một tia là máu phún ra từ cổ chàng trai cũng dữ dội không kém .

Tiêu Thiềm cầm ly rượu vang đổ lên người anh thanh niên trong khi nhìn chăm chăm vào cặp mắt trừng trừng của chàng trai xấu số,miệng anh ta còn nấc nấc lên mấy tiếng rồi mới im hẳn.

---Vĩnh biệt anh yêu nhé .

Tiêu Thiềm lấy trong túi xách ra một sợi dây,cậu thong thả móc một đầu vào lan can rồi đu người nhẹ như bay ra khỏi phòng.

Dưới nhà,một chiếc taxi không biết đã chờ tự lúc nào trờ đến .

---Làm ơn về nhà nhanh lên,anh Đào sắp tan sở rồi .

Chiếc taxi lao vút đi trong khi tên bảo vệ biệt thự hốt hoảng gọi người vệ sĩ .

Chủ tịch Hồng đang chuẩn bị kí vào quyết định sa thải hàng trăm nhân viên dưới nhà xưởng thì nhận được điện thoại từ vệ sĩ thân tín của con trai ông

Ông chỉ kịp ôm lấy ngực rồi ngã xuống đất .

Ông mới chính là mục tiêu thật sự .

-----------*********-------------

---Em yêu ơi,ú ù đang ở đâu vậy…..

Tiêu Thiềm hốt hoảng súc miệng,mùi bạc hà có át hẳn mùi rượu không nhỉ,bộ quần áo học sinh được cậu khoác lên người vội vàng chưa kịp cài nút .

Văn Đào bỏ cái cặp táp xuống ghế:

---Em yêu…..không ra đón anh là anh đi nữa à.
---Á…em ra liền nè

Tiêu Thiềm bước ra ,cậu nhoẻn miệng cười thật tươi :

---Làm gì mà hối dữ vậy nè.

Văn Đào ôm lấy cậu kéo vào lòng và hôn lên môi cậu nồng nàn :

---Hơi thở của em….

Tiêu Thiềm thấy tim đập thình thịch.Văn Đào hôn lên má cậu rồi thì thầm:

---Mùi bạc hà này em mới mua hả,dễ chịu lắm
---Dạ….
---Làm cu anh thơm mùi bạc hà đi em.
---Thôi mà,em nói nhiều lần rồi,em không có biết…..a…….

Văn Đào cười sặc sụa :

---Em không biết bú chứ gì…cái từ bú thôi mà còn không dám lên tiếng.
---Thế anh có giận em không?
---Không có nè,từ đầu quen em là do em không biết gì hết mà,hahahhaha.

Tiêu Thiềm lại cười khúc khích hòa lẫn với tiếng cười thật ấm áp của người yêu .

Cách đó thật xa, một người chạy như bay vào phòng người chỉ huy :

---Thưa anh,Tiêu Thiềm đã hoàn thành nhiệm vụ .

Tập 2 : Ly rượu sau cùng

Tiêu Thiềm khe khẽ rời khỏi tấm chăn bông,cậu khoác vội lên người bộ áo ngủ bằng loại vải tơ mềm như nước rồi nhìn qua Văn Đào,anh vẫn đang ngủ say sưa,ly rượu vang hồi tối hẳn là làm anh ngon giấc lắm.

Bàn tay Tiêu Thiềm vẫn còn hơi rin rít tinh dịch của anh,thật là….cậu không hiểu sao chỉ cần hôn lên môi Tiêu Thiềm một chút thôi rồi cạ vào người cậu chừng 5’ là anh đã bắn ra tung toé .

Trong mắt anh cậu là một thiên thần dễ vỡ mà chỉ nghĩ đến việc cậu sẽ khổ sở thế nào nếu anh đưa cái vật to tướng của mình vào người cậu cũng làm cho Văn Đào thấy trái tim đau nhói .

Tiêu Thiềm nhón chân bước xuống lầu,không gây ra một tiếng động dù là nhỏ như tiếng kim rơi .

Từ trong bóng tối một người lao ra ôm lấy cậu,Tiêu Thiềm theo phản xạ xoay người thoát khỏi cái ôm đồng thời bàn tay cậu như một sống dao chém vào mặt bóng đen.

Bóng đen lách người thoát khỏi trong gang tấc:

---Quả không hổ danh là sát thủ hạng nhất của tổ chức

Tiêu Thiềm đáp khẽ:

---Có thể thoát khỏi cú chém vừa rồi của tôi cũng không có mấy người đâu anh Bá Hào à .

Người có tên Bá Hào cười khục khặc :

---Chỉ huy có lời khen em về hành động vừa rồi
---Cám ơn,anh vui lòng nhắc lại với chỉ huy là tôi chỉ còn vài nhiệm vụ nữa thôi là có thể thoát ly như anh ấy hứa.

Bá Hào khịt mũi :

---Em nôn nóng đến vậy sao,để sống với tên thầy giáo trói gà không chặt đó à?
---Chuyện đó anh không cần quan tâm.

Bước tới thật sát bên Tiêu Thiềm :

---Em lạnh lùng đến như vậy sau,chẳng lẽ em đã quên…..

Bá Hào nắm lấy hai bên hông Tiêu Thiềm và đẩy cậu sát vào tường,hắn đứng quá sát,Tiêu Thiềm có thể nghe rõ mùi mồ hôi rất đặc trưng mà cậu không thể nào quên.

1 năm trước……..

Tiêu Thiềm nằm im lặng trong cái hộp hình chữ nhật mà cậu biết bên ngoài người ta đã bao nó lại bằng lớp giấy gói quà rất hoa mỹ .

Một cái hộp rất vừa vặn với cơ thể của cậu.

Tiêu Thiềm cố gắng hớp lấy không khí từ mấy cái lỗ nhỏ đục trên thành hộp,cậu nhìn qua hai cái lỗ,bên ngoài là một căn phòng đèn mờ mờ

Một thanh niên cao lớn quàng vai một thằng bé chừng 18,19 tuổi bước vào,cậu bé có vẻ đang hạnh phúc lắm :

---Bá Hào nè,khách sạn này có cái gì đó ngồ ngộ .

Bá Hào gỡ tay thằng bé ra :

---Sao hả,nó không đẹp như căn phòng như cung điện của mày à?
---Em……em không có ý đó mà

Bá Hào cười khanh khách ,hắn nắm đầu thằng bé lôi tuột vào trong:

---Đau quá….buông tôi ra……anh điên rồi hả?

Bá Hào vẫn cười như điên :

---Mày mới điên đó,thấy con trai đẹp là không cần biết trời trăng gì nữa
---Ba tôi sẽ không tha cho anh đâu.
---Ha…ha……ha……

Bá Hào đá vào bụng thằng bé,nó lăn lông lốc như trái cầu vào góc phòng.

Có tiếng đập cửa thật mạnh khoảng ba cái rồi một thanh niên xông vào,trên người anh ta là bộ vest màu đen,nhìn sơ cũng biết là một vệ sĩ điển hình.

Thằng bé nhìn thấy người thanh niên như người sắp chết thấy áo phao:

---Cứu em với……

Người vệ sĩ tung một cú đấm về phía Bá Hào nhưng hắn né qua một bên nhẹ nhàng,anh ta đá thêm một phát vào mặt hắn,Bá Hào không né không tránh,hắn lấy tay phải chụp vào chân anh ta và xoay một cái.

Chỉ nghe một tiếng “rắc” như ai đó ngồi lên miếng bánh trán,người vệ sĩ rú lên hãi hùng,Bá Hào như một con hổ nhảy lên vai anh ta rồi đè xuống đất.

Bá Hào lấy hai tay ôm lấy đầu anh,hắn còn kịp cúi xuống hôn lên trán người thanh niên trước khi xoay cổ tay.

Lại một tiếng “rắc” thật đanh gọn vang lên .

Bá Hào đứng dậy,thằng bé cặp mắt dại đi vì quá sợ hãi,dưới chân nó là một vũng nước còn quần nó cũng ướt đẫm .

---Em xin anh…năn nỉ anh….tha cho em…….

Thằng bé khóc nức nở,Bá Hào lại gần rồi ôm nó vào lòng.Hai cánh tay hắn từ từ siết chặt,siết chặt….

Tiêu Thiềm thấy hai chân thằng bé dãy dụa thật mạnh,tay nó cào cấu vào lưng Bá Hào nhưng vòng tay không mảy may nới lỏng một chút nào hết.

Cuối cùng nó cũng có thể nín khóc

Bá Hào buông tay,một tiếng va chạm giữa cơ thể người và nền gạch làm Tiêu Thiềm rùng mình,hắn từ từ bước tới hộp quà.

---Phần thưởng kì này tổ chức ăn gian qua,nói là thưởng cho tao chứ thật ra là huấn luyện cho mày.

Hắn vừa nói vừa mở mấy cong dây nơ:

---Mày mà không đẹp là tao sẽ khiếu nại với chỉ huy đó nhé .

Bá Hào giật tung nắp hộp,cùng với luồng dưỡng khí tuôn vào phổi,não cậu còn nhận thêm một mùi mồ hôi rất nam tính nhưng cũng rất nồng.

Người thanh niên có mùi mồ hôi đó nhìn vào hộp,mắt hắn ánh lên những tia kì lạ.

Hắn xốc phần thưởng lên,Tiêu Thiềm nhắm nghiền mắt lại .

Tập 3 : Ly rượu sau cùng

Trong thoáng chốc Tiêu Thiềm muốn chống cự khi Bá Hào nâng bổng cậu lên và liếm dọc từ bụng lên hết gương mặt,mùi nước bọt lẫn mùi bia quá đậm đặc làm đầu óc Tiêu Thiềm váng vất .

Cũng là cái cách liếm đó,3 tháng trước……

-----------
Tên võ sư ném người đàn ông vào vách tường,ông chỉ kịp hự lên một tiếng,máu từ miệng phún ra thành vòi,Tiêu Thiềm thét lạc cả giọng :

---Ba…ba ơi….

Một cách lạnh lùng ,tên võ sư nhấc cái bàn gỗ lên khỏi đầu và ném thêm một phát nữa về phía người đàn ông xấu số .

Người mà trên tòa án là một vị công tố viên không sợ cường quyền,uy dũng hiên ngang,tuy nhiên trong giờ khắc này ông cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt .

Tên võ sư không ngó lại thành tích của hắn mà nhìn sang cậu bé 16 tuổi đang lùi dần ,lùi dần,bỗng chân cậu vấp phải một cái chân ghế,cậu ngã sõng soài trên nền gạch.Tên võ sư cười như điên,có vẻ như hắn đang thưởng thức một hoạt cảnh thú vị.

Tiêu Thiềm quíu người khi cái lưỡi nhám của tên võ sư liếm trêm bụng cậu rồi dài lên tới cổ,hắn cắn và vai,vào ngực cậu và nút mạnh,chẳng mấy chốc mấy chục vết tím bầm in rõ trên làn da trắng nõn.

Tên võ sư nắm lấy chính hai tay của cậu cho đè lên miệng rồi lấy một tay giữ chặt,tiếng rên của Tiêu Thiềm tắt nghẽn chỉ nghe “hức…hức…”

---Nín đi,tao không muốn nghe tiếng rên như một con chó cái như mày.

Tên võ sư bẻ hai chân của Tiêu Thiềm ra hai bên,nghe răng rắc mấy tiếng,xương cậu đã gãy,hai chân rũ ra hai bên chừa chính giữa cho cặc tên ác quỷ thọc mạnh vào .

Nắc khoảng mấy chục cái,Tiêu Thiềm nghe như có tiếng đồng bọn gọi hắn,tên võ sư càu nhàu mấy tiếng rồi ra sức nắc thật hung bạo khoảng năm cái trước khi gã giật mạnh cặc ra và chồm lên phía mặt của Tiêu Thiềm.

Lúc hắn rú lên cho từng đợt tinh dịch bắn ra cũng là lúc hắn nắm tóc Tiêu Thiềm lên và đập mạnh đầu cậu xuống nền gạch.

Giết người và phóng tinh,cả hai đều đem lại khoái lạc tột đỉnh cho tên sát thủ,hôm nay gã được cả hai trong một lúc.

Tên võ sư đứng dậy,hắn khoan khoái trút thêm dòng nước thải vàng đặc xuống thân hình đã bất động của Tiêu Thiềm rồi kéo khóa quần lại bỏ đi .

Tiêu Thiềm bất tỉnh không biết bao lâu cho đến khi mấy giọt nước mưa từ cánh cửa sổ bị bể kiếng hắt vào mặt,cậu mơ hồ không biết mình còn sống hay đã chết cho đến khi một tia chớp lóe lên và cậu nhìn thấy xác của người cha đáng kính lẫn trong đống đổ nát .

---Ba ơi….

Tiêu Thiềm thấy rất mệt,cậu nghĩ mình cũng sắp theo ba,ý niệm đó làm cậu thấy nhẹ nhõm,cậu từ từ khép mắt lại .

Một tia chớp lóe lên,Tiêu Thiềm hơi giật mình,mắt cậu trông thấy mấy con kiến bò trên nền gạch hối hả quay về tổ.

“Con sâu cái kiến còn muốn sinh tồn,huống chi con người” ……

Phải,ta phải sống,ta phải trả thù,trả thù……..

Cho tới khi một bóng người leo vào từ cửa sổ,người đó lia cặp mắt tinh anh đảo khắp phòng rồi dừng lại ở thân hình của Tiêu Thiềm,người đó từ từ bước lại và cúi xuống rờ vào mạch đập ở cổ:

---Đúng là kì tích.

Người đó chính là chỉ huy của Tổ chức Con đường Ánh sáng,một tổ chức quy tụ những sát thủ ghê gớm nhất,có lịch sử lâu đời nhất từ trước tới nay.

---------------------

Bá Hào thì thầm vào tai Tiêu Thiềm :

---Sao hả?Đang nhớ lại lần đầu tiên khi anh mở hộp quà ra hả?

Tiêu Thiềm cười khẩy:

---Làm sao tôi quên được chứ,anh đã khiến tôi nằm liệt giường xuống hai tuần
---Hahaha….anh hứa lần này sẽ nhẹ nhàng thôi

Tiêu Thiềm hốt hoảng :

---Anh nhỏ tiếng thôi chứ,làm Văn Đào thức bây giờ
---Văn Đào,Văn Đào hoài,anh chỉ cần…

Bá Hào vừa nói vừa làm động tác xoay cổ tay.

---Tôi cấm…anh dám….
---Em có thể bảo vệ hắn 24 tiếng đồng hồ sao?

Tiêu Thiềm nhìn Bá Hào bằng cặp mắt căm hờn:

---Anh muốn sao mới chịu tha cho Văn Đào?
---Em biết anh muốn gì mà,thú thật là từ sau bữa đó,anh không thể nào quên….

Tiêu Thiềm cười chua chát,cậu tháo sợi dây buộc cái áo ngủ ra,lấy cái lược trên bàn ngậm vào miệng rồi đứng dựa vào tường,hai tay buông thõng .

Bá Hào cười khoái trá,hắn kéo khóa quần giải phóng cho con cặc to tướng,Tiêu Thiềm quay mặt đi không muốn nhìn.

Lấy hai tay nâng bổng Tiêu Thiềm lên cho ép sát vào tường,Bá Hào thúc lên như vũ bão,mặc dù đã không còn quá đau đớn như ngày xưa nhưng nếu không có cây lược,Tiêu Thiềm đã phải rên lên thảm thiết.

Bá Hào le lưỡi liến lấy nước bọt chảy ra ròng ròng từ cây lược,hắn bấu mạnh vào khoang bụng của Tiêu Thiềm:

---Ta đụ em đến chết….cho em thích ta…..thích ta….Hà…..

Tiêu Thiềm đành phải nhả cái lược để hôn vào môi hắn vì cậu sợ tiếng gầm gừ sẽ đánh thức Văn Đào,Bá Hào hưởng ứng bằng cách cắn vào môi cậu rớm máu,hắn nút lấy vị mặn mặn đặc trưng một cách thèm khát .

Bá Hào đụ gần nửa giờ,mồ hôi hắn ướt đẫm cái áo thun,thân thể trần truồng của Tiêu Thiềm cũng bóng loáng,trong đêm tĩnh mịch,tiếng nắc của hắn vang lên rõ mồn một,Tiêu Thiềm lo sợ phát khóc:

---Tôi xin anh đấy Bá Hào,làm ơn dứt điểm đi…

Bá Hào không đáp,hắn ép sát người hơn nữa vào mình Tiêu Thiềm rồi nắc ráo riết,hơi đàn ông nồng nàn và sức ép từ hậu môn quá dồn dập làm Tiêu Thiềm không thể không cảm thấy cơn sướng ào ạt kéo đến.

Cần nhớ rằng tất cả sát thủ của Con đường Ánh sáng đều được tuyển chọn rất kĩ lưỡng về mọi mặt,ngoài ngoại hình ra,khí chất,ngay cả mùi mồ hôi đều phải đặc biệt,quyến rũ nam tính vì tất cả những điều đó cũng là vũ khí cho con mồi vào bẫy.

Những thanh niên này đều được huấn luyện cách đụ từ hồi 15,16 tuổi và thực tập với nhau hằng ngày,đương nhiên kinh nghiệm để đưa bạn tình lên đỉnh khó người sánh kịp .

Bá Hào hài lòng khi hắn xoay tròn đầu cặc riết róng thì Tiêu Thiềm rên một tiếng và bắn tinh tung tóe trên ngực hắn,ống hậu môn thít chặt lại vắt lấy dòng tinh cũng được hắn cho phún ra tràn trề.

Tiêu Thiềm mệt nhọc ngả đầu vào tường,Bá Hào buông tay ra và vứt cậu xuống đất,mới cách đây mấy phút hắn còn nói những lời êm tai biết mấy,Tiêu Thiềm cay đắng.

Bá Hào lấy mũi giày nâng cằm Tiêu Thiềm lên:

---Cái lỗ vẫn khít quá,bộ không cho thằng giáo quèn kia chơi sao?À,quên nữa,con người ta cần phải giả nai chứ,hahahah.
---Anh có thể đi được chưa?

Bá Hào khục khịch mũi:

---Lần này tới đây ngoài đụ em ra…hắn ngừng một chút như nén cười rồi nói tiếp:
---Chỉ huy muốn gặp em vào sáng mai,có nhiệm vụ mới.
Tập 4 : Ly rượu sau cùng

Văn Đào đưa cái cặp cho Tiêu Thiềm:

---Chiều nay anh sẽ tranh thủ về sớm đi chơi với cục cưng nha .

Đợi Tiêu Thiềm khuất dạng Văn Đào mới quay vào nhà tiếp tục bữa sáng còn dang dở,anh vừa nhấm nháp ly cà phê vừa ăn mì,đúng là một phong cách một chàng thầy giáo nhàn nhã.

“…Chít…chít……” một con chuột nhắt chạy băng qua từ cái tủ chén qua bên bếp .

Cái nĩa từ tay Văn Đào phóng đi với một tốc độ kinh khiếp xuyên qua con chuột còn lết thêm được vài bước mới nằm im.

Văn Đào thản nhiên cúi xuống dĩa mì tiếp tục,hình như không có một thay đổi nào trên gương mặt hiền lành.

Có lẽ anh đã chắc chắn cái nĩa sẽ trúng đích từ trước khi ra tay.

------------*******---------------

Muốn tới được phòng Chỉ huy thì phải băng qua Tập phòng trước,hầu hết các sát thủ mỗi lần có dịp quay về Tổng hội đều nhìn qua nơi này một lát một phần vì muốn biết các thế hệ sau thế nào,một phần vì nơi đây đối với ai cũng đều có quá nhiều kỉ niệm .

Tiêu Thiềm đứng khoanh tay nhìn vào,bên trong Bá Hào đang dạy cho hai thằng nhóc chắc nhỏ hơn Tiêu Thiềm 1,2 tuổi,nhìn thấy cậu,Bá Hào cong hai ngón tay trỏ và giữa làm thành biểu tượng dương vật rồi đặt lên môi hôn gió tới Tiêu Thiềm.

Thật lòng mà nói đối với tên này Tiêu Thiềm không biết có cảm giác gì ,căm ghét thì không căm ghét lắm nhưng thích thì dĩ nhiên càng không,đem tới sự đau đớn vô cùng cho cậu là hắn,tột đỉnh khoái lạc cũng là hắn .

Bá Hào cất giọng đầy đe doạ với thằng nhóc đang đứng tần ngần,bên dưới là một thằng nhóc khác đang ra sức bú cặc cho nó :

---Phi Thủ,mày phải nhớ là cả hai phải đồng thời nếu không thì đừng có trách tao

Thằng nhóc tên Phi Thủ cặp mắt đỏ hoe ,nó huýt sáo một tiếng ,một con chó nhỏ xíu với chùm lông trắng loăng quăng chạy tới,Phi Thủ cúi người,con chó nhảy phốc lên tay cậu chủ .

---Lẹ đi,tao không rảnh đâu nhé,giọng Bá Hào lại rền rĩ.

Phi Thủ run run,Bá Hào nắm tóc thằng nhóc bên dưới đẩy xuống cặc Phi Thủ thật mạnh.

Tiêu Thiềm chú ý nhìn Phi Thủ,thằng bé này có cơ thể thật đẹp,một làn da nâu đồng đều tươi tắn như mật ong phủ lên những cơ bắp tròn trịa,khoẻ khoắn.

Phi Thủ cắn răng,nó kê sát môi vào tai con chó thì thầm :

---Mi Lu ơi ,tao xin lỗi…..

Rồi nó xoay mạnh cổ tay đồng thời người nó run lên,hai bắp vế giần giật ….

Phi Thủ buông tay,con chó rớt xuống đất như một túm lông mềm oặt,thằng nhóc bên dưới lấy tay chùi khoé mép dính đầy tinh dịch.

Tiêu Thiềm thở dài,vài năm sau sẽ xuất hiện một Bá Hào thứ 2.

-------------*********---------------

Phòng Chỉ huy nằm trên cao,từ đây có thể nhìn thẳng xuống Tập phòng và các phòng khác.

Người đứng đầu tổ chức nổi tiếng không bao giờ thất bại ngồi sau bàn làm việc được che bằng cánh cửa kiếng một chiều,chỉ có thể nhìn từ bên trong ra.
Giọng nói được xử lý qua máy biến âm trở thành phi giới tính,không ai có thể biết người đang nói là nam hay nữ,già hay trẻ.

---Đêm qua cậu ngủ ngon chứ .
---Dạ,bình thường

Tiêu Thiềm hình như nghe có tiếng thở nhẹ ở người đối diện dù là trong mấy giây ngắn ngủi,giọng nói phi giới tính lại cất lên:

---Mục tiêu lần này là một tên trùm bán thuốc phiện,cậu không thể ra tay rồi đi êm thắm,hãy cẩn thận
---Dạ rõ,cảm ơn Chỉ huy.
---Lần này cậu cần phải đi với Bá Hào vì mục tiêu thích chơi tập thể
---Dạ vâng.
---Được rồi,cậu có thể đi ra.

Tiêu Thiềm cúi đầu chào rồi quay lưng ra cửa,giọng nói lại vang lên :

---Cẩn thận đấy.

Tiêu Thiềm không quay người lại,cậu chỉ khẽ gật đầu lần nữa tỏ ý cảm kích.

------------********--------------
Ở một số vùng ở châu Mỹ, khi nghe thấy âm thanh “Cala – cala”, những người không có kinh nghiệm lại cứ ngỡ đó là tiếng nước chảy từ những khe suối, nhưng xung quanh lại chẳng có một con suối nào cả. Té ra, đó là tiếng kêu do một loài rắn vẫy đuôi phát ra.

Đây chính là rắn đuôi kêu, hay rắn chuông,một trong những loại rắn có độc tính mạnh nhất thế giới.

Tiêu Thiềm bỏ con rắn chuông vào chiếc giỏ rồi cùng với Bá Hào tới điểm hẹn .
Tập 5 : Ly rượu sau cùng

Bá Hào lấy mô tô chở Tiêu Thiềm tới điểm hẹn,cả hai đều mặc áo sơ mi trắng hở ngực cộc tay và quần jean để lộ những cơ bắp trẻ trung và săn chắc .

Mấy tên vệ sĩ đẩy cả hai đi qua máy dò kim loại,bọn chúng thô bạo nắn bóp khắp người của Bá Hào và Tiêu Thiềm,thọc tay vào cả quần lót để xem có vũ khí gì hay không.

Cái giỏ cũng bị bọn vệ sĩ kiểm tra nhưng chúng không phát hiện ra ngăn bí mật ,hơn nữa bọn chúng cũng rất tin tưởng vào cái máy dò kim loại tối tân.

Tiêu Thiềm và Bá Hào theo chân mấy tên vệ sĩ đi sâu vào ngôi biệt thự ,trên hai vách tường là những bức phù điêu chạm trổ những vị thần Olympic trong bộ dạng khoả thân và những tư thế đầy nhục dục .Tiêu Thiềm so sánh họ với Bá Hào và thầm cảm phục cơ thể của hắn đẹp không thua gì một pho tượng toàn mỹ .

Ngồi trên bộ ghế bọc da hổ là một người đàn ông trung niên có gương mặt lạnh lùng và khắc nghiệt ,cơ thể ông ta không tích luỹ mỡ như bình thường những người ở độ tuổi ông ta thường có,trái lại là những khối cơ bắp to lớn và đen sạm,ông ta nhả điếu xì gà ra khỏi miệng khi bọn Tiêu Thiềm bước vào .

---Kính chào ông Trác ,Tiêu Thiềm và Bá Hào cúi đầu thật thấp .

Ông Trác vẫy tay ra hiệu,bọn vệ sĩ bước ra ngoài,cánh cửa kiên cố đóng lại sau lưng,cánh cửa này được mã hoá và chỉ có thể mở ra bằng chính giọng ra lệnh của ông ta .

Tiêu Thiềm lấy ra từ trong giỏ mấy dụng cụ matxa ,ông Trác dụi điếu xì gà rồi tới nằm sấp trên giường.

Bá Hào đổ dầu ra lưng rồi bắt đầu xoa nắn trong khi Tiêu Thiềm đảm nhiệm từ phần mông xuống hai chân.Cùng một lúc được bốn bàn tay con trai phục vụ,ở trên thì nóng ấm và mạnh mẽ ,ở dưới thì mát mẻ và có phần dịu dàng ,ông Trác rất khoan khoái và liên tục thở mạnh khi Bá Hào ấn vào hai vai và trên xương sống .

Khoàng 15’ ,ông Trác lật ngửa người lại Bá Hào hiểu ý lấy hai ngón tay xoa nhẹ trên hai đầu vú của ông ta còn Tiêu Thiềm thì làm thêm vài động tác matxa bàn chân rồi cúi xuống bú cặc .

Ông Trác bắt đầu rên rỉ càng lúc càng lớn rồi bất thình lình ông ngồi bật dậy nắm lấy tóc Tiêu Thiềm đồng thời lấy tay tát liên tục 5,6 cái như trời giáng vào má trái của cậu .

---Đau quá….đau quá……

Tiêu Thiềm cố sức rên rỉ vì cậu biết càng tỏ ra đau đớn thì người hành hạ cậu sẽ càng cảm thấy sướng khoái

Ông Trác ra hiệu cho Bá Hào,hắn hiểu ý liền lấy chân đá mạnh vào người ông ta sau đó lầy bàn chân dẫm lên mặt,ông Trác le lưỡi liếm lấy mấy ngón chân to khoẻ.

Tồn tại trong ngưởi cả hai lạc thú hành hạ và thích bị hành hạ,ông Trác mừng rỡ vì hôm nay ông gặp được chính xác hai đối tượng có ngoại hình và tính cách chính xác như ông mong muốn .

Ông Trác nhả ngón chân Bá Hào ra rồi vồ lấy Tiêu Thiềm tiếp tục lạc thú,ông cắn mạnh vào lỗ tai cậu,lưỡi ngo ngoáy mạnh bạo,cặc ông cứng ngắc và to lớn đè mạnh trên bụng Tiêu Thiềm,hơi đàn ông lẫn mùi xì gà ngột ngạt

Tiêu Thiềm ban đầu là diễn xuất sau dần dần trở nên đau đớn thật sự khi ông Trác cứ tát vào mặt cậu liên hồi và nắm đầu cậu dụi vào háng của ông ta.

Bá Hào thấy vậy thì cúi xuống cho ông ta bú cặc nhằm giảm bớt áp lực cho bạn đồng hành nào ngờ trong lúc bú ông ta lại nhét cặc của mình vào miệng Tiêu Thiềm,sức nặng của 1 đại gia ăn uống phủ phê dộng xuống đôi môi bầm tím .

Không biết Bá Hào thấy như vậy thì có cảm xúc gì,chỉ thấy hắn hơi chau mày và đá ông Trác xuống để chuẩn bị đụ ông ta .

---Không…chưa đâu ,ông Trác làu bàu

Rồi ông lấy trong hộc tủ ra một con cặc giả to như bắp tay và bảo Tiêu Thiềm:

---Đụ hắn bằng cái này đi .

Cả Bá Hào và Tiêu Thiềm đều sửng sốt,xưa nay Bá Hào chỉ gặp đối tượng thích bị hắn ta hành hạ nào ngờ tên này lại có tư tưởng muốn hành hạ ngược trở lại hắn .

Bá Hào nắm chặt tay,hắn tức giận run người,xưa nay luôn tự hào là một tên đàn ông nam tính nhất,một sát thủ sắc máu nhất,hơn nữa với tham vọng sẽ là bá chủ trong giới sát thủ tương lai Bá Hào không bao giờ có thể chấp nhận bị đụ dưới bất kì hình thức nào .

Tiêu Thiềm thấy mắt Bá Hào đỏ lên rừng rực,cậu biết hắn sắp làm gì .

Hắn sẽ ra tay với ông Trác,nếu không nắm chắc phần thắng vì ông ta cũng có võ nghệ thì hắn sẽ tự sát

Tất cả thành viên trong Con đường Ánh sáng đều phải đặt nhiệm vụ lên hàng đầu nếu không cho dù sống sót thì hình phạt dành cho họ còn thảm khốc hơn .

Bá Hào sẽ tự sát để còn lại Tiêu Thiềm tiếp tục nhiệm vụ .

---Xin đừng mà ông Trác,anh ấy chỉ theo tôi lần đầu thôi

Nhưng ông Trác nhìn thấy vẻ mặt của Bá Hào thì ông ta càng muốn thực hiện ý muốn .

---Tao muốn mày làm như tao nói .

Tiêu Thiềm nhìn Bá Hào trong 2’ rồi cậu đứng dậy :
---Nếu vậy chúng tôi xin ra về ,chúng tôi sẽ không nhận bất kì khoản thù lao nào

Bá Hào bàng hoàng cả ngưởi,Tiêu Thiềm đề nghị như vậy nếu ông Trác chấp thuận thì khi quay về giải trình với Chỉ huy,cậu sẽ chịu trách nhiệm chính .

Trong đầu Bá Hào chợt hiện ra hình ảnh hắn tự tay cầm từng con bò cạp thả vào một chiếc lồng mà bên trong là một thanh niên trần truồng khắp người đầy vết thương.

Đó chính là hình phạt dành cho những kẻ không hoàn thành nhiệm vụ,hình phạt rất có thể đang chờ đợi Tiêu Thiềm .

Ông Trác nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thiềm,trong khoảng một phút Bá Hào thấy không khí chung quanh như đông cứng lại .

Rồi ông ta quay sang Bá Hào:

---Vậy mày hãy đụ nó đi.Tao muốn thấy bên trong cái lỗ thật rõ .

Tiêu Thiềm nhìn con cặc to như bắp tay,khắc chạm những đường gân vằn vện,cậu nằm xuống chống hai tay,úp mặt vào gối,răng cắn chặt vào cái mền

Bá Hào đâm con cặc giả vào cái lỗ phập phồng từng chút một nhưng ông Trác nắm lấy cổ tay hắn thọc mạnh vào:

---Mạnh lên,hay là mày muốn thế chỗ nó .

Bá Hào cắn răng đâm mạnh vào và rút ra thật lực,trong cuộc đời hắn,lần đầu tiên hành hạ bạn tình mà không có một chút khoái cảm nào .

Gần mười phút trôi qua,Tiêu Thiềm cắn muốn rách cái mền bông,nước bọt trào ra ướt đẫm.Ông Trác gạt tay Bá Hào và rút con cặc giả ra,trước mặt ông ta là một cái lỗ màu hồng toang hoác,mấy khe thịt phập phù,ông ta lấy hai ngón tay nhét vào thử,không có một chút ma sát rõ ràng cái lỗ đã bị nông ra quá mức.

---Bây giờ thì đụ tao đi,nhưng bằng con cặc thật.

Bá Hào hừng hực lửa giận,hắn đè phắt lão Trác xuống và cầm con cặc như sắt đâm vào không chút nhân nhượng.

---Ahh…ah…..đã quá,mày đâm trả thù cho thằng bồ mày phải không?Mạnh lên..ah….hự….mạnh lên nữa thằng chó đực…..

Lão Trác bóp mạnh vào cơ thể,bầu ngực lực lưỡng của Bá Hào,lão xoay qua ngậm lấy cặc Tiêu Thiềm và bú mải miết:

---Mày cũng đụ tao đi,trả thù tao đi….hai con chó đực đụ tao đi……….

Bá Hào chồm người lên đẩy hai chân lão ta uốn lên đầu như người ta uốn dẻo,Tiêu Thiềm áp sát đằng sau lưng hắn rồi nhét cặc của cậu vào cái lỗ dâm đãng.

---Sướng quá…..chết tao…….hai con cặc vào hết chưa……….ah….ah…….

Tiêu Thiềm phải ôm lấy eo của Bá Hào để giữ thăng bằng,cậu cảm nhận cặc mình chen kín chật chội cọ sát mê ly với cặc Bá Hào,từ từ gai ốc nổi lên khắp toàn thân,cậu biết mình đang nứng cực độ.

Bất giác Bá Hào đụ hơi chậm lại ,hắn phun một bãi nước bọt xuống mặt lão Trác rồi vòng tay qua cổ Tiêu Thiềm nút lấy môi cậu .

Lão Trác rùng mình liên tục,lão quá sướng đến không chịu nổi,bao năm vùi mình trong trò chơi bạo dâm lão đã bớt cảm giác nhiều cảm giác thích thú khi bị hành hạ về thể xác

Sỉ nhục về tinh thần mới đem lại khoái cảm tột bực cho lão.

Hôm nay,lão nằm đây,bên trên lão,hai chàng trai trẻ đẹp như tượng đang nút lưỡi nhau đầy tình cảm trong khi lão bị họ đụ như một con chó cho họ giải toả nhục dục.

Hai chàng trai không hề có chút tình cảm nào với lão,lão bị đụ chỉ vì đây là nghĩa vụ của họ mà thôi còn thì họ mới thật sự thích nhau.Lão bị bỏ rơi hoàn toàn ,lão đừng mơ được họ ban phát một nụ hôn,lão chỉ nhận được những cú phun nước bọt đầy khinh miệt.

Cặc lão căng tức,cặc hai chàng trai nắc xuống càng lúc càng mạnh,Bá Hào mặt đỏ như say rượu,Tiêu Thiềm cắn vào vai hắn thèm khát,mồ hôi cả hai tuôn ròng ròng trên người lão, nhỏ xuống mặt lão nồng nàn

Tiêu Thiềm siết lấy thân hình cường tráng của Bá Hào rồi run bần bật,lão Trác cảm nhận rõ ràng một luồng nóng hổi bắn thật sâu vào người gã rồi tiếng thét của Bá Hào vang lên lồng lộng :

---Ra đi…ra đi con chó già….đụ chết mày…..

Lão Trác hết chịu nổi,người lão cong lên ,mắt lão mờ dại,từ cặc lão tinh dịch phún ra như thác.

Bá Hào thấy lão đã ra thì rút mạnh cặc ra,hắn cong lưng,miệng thở hồng hộc,tay sục mạnh mấy cái rồi bắn thẳng hàng chục đợt tinh dịch xuống cái miệng đang hả rộng của lão Trác.

Tiêu Thiềm và Bá Hào ngã bật ra giường,Bá Hào ôm lấy cậu vuốt ve và hôn lên má,cử chỉ đó làm lão Trác thèm thuồng và mê mẩn .

Một lúc sau,Tiêu Thiềm xin phép ra về,lão Trác cởi chiếc nhẫn trên ngón tay đưa cho cậu:

---Cái này có giá hơn mức tiền thoả thuận ban đầu .

Tiêu Thiềm cảm ơn rồi bỏ chiếc nhẫn vào giỏ,nhân tiện cậu cũng mở thêm một ngăn khác.

Cánh cửa nặng nề mở ra sau giọng ra lệnh của lão Trác,lão uể oải nhìn bóng dáng hai chàng trai tuyệt đẹp và mạnh mẽ khuất dạng rồi ngã người ra giường,lão vuốt lấy vệt tinh dịch đọng trên mắt.

Lão Trác nhắm mắt lim dim,dư vị cuộc làm tình vẫn còn âm ỉ,vừa sướng vừa mệt mỏi,lão cần một giấc ngủ sâu cho lại sức.

Không biết lão đã chợp mắt được mấy phút nhưng trong mơ màng lão nghe thấy một âm thanh thật lạ

“…Cala….cala…..”

Có cái gì thật mềm mại,ướt át lướt nhè nhẹ trên cơ thể vẫn còn nồng nặc mùi tinh dịch.Lão Trác mở bừng mắt.

Người ta đã chứng minh được rằng trước cái chết quá bất ngờ,đồng tử của mắt người sẽ lưu lại hình ảnh sau cùng.

Trong trường hợp của lão Trác hình ảnh đó là một cái đầu hình tam giác

Tập 6 : Ly rượu sau cùng

Văn Đào quăng sợi dây xích một đầu có móc câu lên bờ tường rồi đu người lên,chân đạp vào thành tường từ từ trèo qua .

Thêm một động tác tương tự nữa Văn Đào đã ở trên đỉnh một ngọn cây phong,trời đang vào thu,lá đỏ bay phất phơ dưới ánh trăng bát ngát .

Văn Đào lấy trong túi quần ra một nhánh hoa Forget-me-not màu đỏ rồi ngậm ngang cành hoa,chàng phóng mình lên nóc một căn phòng.

Nóc phòng bằng kiếng thiết kế có thể bung ra,khép lại và hiện giờ nó đang trong tình trạng mở ,Văn Đào thả người vào trong,miệng ngậm chặt nhánh hoa bất tử.

Nằm trên giường là một thiếu niên khoảng 17 tuổi trắng trẻo dễ thương,chung quanh cậu là mấy chục con thú nhồi bông xinh xắn,trên chiếc bàn ở góc phòng mấy ngọn nến thơm toả ra mùi thơm dìu dịu .

Văn Đào lướt nhẹ tới bên giường của cậu rồi lấy tay vuốt lên gò má mịn màng,cậu bé he hé đôi mắt nhưng không chịu mở ra mà khép lại,Văn Đào mỉm cười,chàng nhả cánh hoa bất tử ra rồi lấy cù nhẹ trên má cậu lần nữa.

Cậu bé vẫn không chịu mở mắt,Văn Đào thở dài,chàng cúi xuống hôn lên môi cậu ta lần nữa,cậu bé cười khúc khích lấy hai tay ôm choàng lấy cổ chàng.

---Có thật là muốn gặp em phải phức tạp vậy không Song Song?

Song Song lại cười khúc khích :

---Dĩ nhiên rồi,em muốn anh giống như Hoàng tử đến đánh thức Công chúa dậy.

Văn Đào cười theo,chàng đổ người lên Song Song:

---Công chúa hả,công chúa mà có cái này hả?

Văn Đào nghịch ngợm lấy tay bóp nhẹ lấy chính giữa hai chân Song Song làm cậu ta la oai oái .

---Suỵt!!Coi chừng ba em thức dậy bây giờ ?
---Trời ơi,anh tưởng nhà em chỉ vài chục thước vuông thôi sao?Phòng ba em cách đây mấy trăm thước.
---Ở đâu lận chứ?
---Đi hết hành lang quẹo phải rồi đi thêm mấy dãy phòng nữa mới tới

Văn Đào ra vẻ đăm chiêu:

---Anh không biết căn phòng của một tỉ phú nổi tiếng như vậy thì ra sao nhỉ,giống phòng Công chúa này không?
---Hihihii,không đâu,ít nhất là trước cửa phòng để rất nhiều chậu xương rồng chứ không phải như em,toàn là hoa bất tử,loại hoa mà anh thích.

Văn Đào ra vẻ không muốn nghe nữa:

---Ok,thôi không nói ba em nữa,nói đến chúng ta đi..

Dứt lời,chàng cúi xuống xé cái áo ba lỗ của Song Song ra làm hai rồi tham lam cắn vào hai cái vú màu hồng.

---Á…á…..đau em .

Nhưng Văn Đào không thèm để ý,chàng thừa biết tính của cái nàng Công chúa còn cặc này,càng kêu gào van xin thật ra càng muốn mạnh hơn nữa.

Văn Đào ôm chặt lấy Song Song vào người,áp ngực lên mặt cậu,Song Song vừa hôn vừa liếm say sưa.Để vào được tới đây,chàng phải trải qua mấy chặng đu dây trèo tường,mồ hôi đổ ra không ít,Song Song hít lấy làn hơi nam tính mê mẩn,cậu run rẩy mở mấy cái nút sơ mì còn lại bên dưới rồi cong người ôm lấy thân hình cường tráng vào lòng.

---Em thích quá ..anh ơi….

Văn Đào liếm lấy lỗ tai,cắn vào cổ,tay bóp lấy bắp vế,ngấu nghiến lấy hai vú,thân hình chàng cuồn cuộn trên cơ thể hừng hực đam mê của cậu công tử đang rên rỉ như điên dại .

---Em chết mất…sướng quá đi….

Song Song bật ngồi dậy vồ lấy con cặc của Văn Đào,trước khi bú cậu ta không quên tận hưởng mùi mồ hôi từ hai háng,bú được một lúc cậu lòn người xuống liếm lên lỗ hậu môn của Văn Đào,mỗi lần cậu ta mút chặt và đâm sâu lưỡi vào Văn Đào lại rít lên hai chân kẹp lấy đầu cậu hưởng ứng.

---Liếm đi em…ngon không….liếm sâu hơn nữa…

Chợt Văn Đào đẩy cậu ta vào góc giường rồi chàng bước xuống lấy cây nến thơm cầm trên tay,Song Song vẻ mặt sợ hãi lấy hai tay ôm ngực

---Đừng mà…em không chịu nổi….

Nhưng ánh mắt cậu ta ánh lên những nét thèm khát,Văn Đào đẩy cậu ta nằm ngửa trên giường:

---Banh hai tay ra

Song Song làm ra vẻ giật mình hai tay e dè mở ra,Văn Đào trút cây nến thơm sóng sánh sáp lên người cậu ta.

---Á…nóng quá…

Văn Đào nhỏ sáp lên hai bắp vế,Song Song thét lên quíu người lại:

---Tha cho em…….

Văn Đào ngồi xuống nâng hai chân Song Song lên ;

---Đốt luôn cái lỗ dâm đãng này mới được.

Song Song thảm thiết :

---Đừng mà….

Văn Đào cười khục khặc :

---Sợ hả?Muốn đốt đít bằng cái này,chàng chỉ tay vào cây đèn cầy…Hay bằng cái này..chàng chỉ tay vào con cặc đỏ tươi ngúc ngoắc.

Song Song khép nép lấy tay chỉ vào cặc chàng:

---Bằng cái đó đi..

Văn Đào đổ một luồng sáp nóng lên ngực Song Song:

---Đồ dâm đãng,hôm nay ta cho mi chết….

Chàng thúc liền cặc vào hậu môn Song Song mà thậm chí không cần dùng tay chỉnh.

---Con khốn này cái lỗ rộng rinh,cho bao nhiêu thằng chơi rồi hả,phải phạt mày mới được.

Mấy lời khinh miệt của Văn Đào hình như kích thích Song Song dữ dội lắm,cậu ta quằn quại:

---Em có lỗi,trừng phạt em đi,em van anh…

Văn Đào vừa đụ vừa tát,Song Song quơ tay rút lấy thắt lưng của chàng và cầm hai tay dâng lên:

---Trừng phạt em đi,em là con chó dâm đãng phản bội.

Văn Đào cầm lấy thắt lưng quất túi bụi vào ngực và cả vào mặt Song Song,chang đụ một lúc thì rút cặc ra,đẩy đít Song Song cao lên rồi lấy cây nến nhỏ sáp vào cái lỗ đang mở:

---Lấp cái đít dâm đãng lại cho không ai đụ được mày.

Sáp nóng nhỏ vào mấy múi thịt nhạy cảm làm Song Song rú lên,Văn Đào hơ ngọn lửa lên mấy cọng lông cu làm chúng quíu lại bốc mùi khen khét,Song Song sợ phỏng năn nỉ thảm thiết nhưng chàng không để tâm .

---Sao hả?Còn muốn đụ nữa không?

Song Song lắc đầu,Văn Đào quát:

---Nhắm mắt lại.

Song Song vâng lời.

Văn Đào hít sâu rồi lấy tay sục mạnh,chàng chồm lên bắn tinh vào hai mắt của Song Song,cậu ta vừa đưa tay dụi dụi thì Văn Đào đã bằng một thao tác vô cùng nhanh gọn chặt vào sau gáy.

Song Song té úp mặt xuống giường,Văn Đào bước tới nắm lấy cổ họng của cậu,chàng gồng tay định siết lại nhưng không hiểu sao nửa chừng chàng buông ra

Văn Đào lẩm bẩm:

---Hi vọng lớn lên mày sẽ không như ba của mày

Văn Đào khoác lại bộ quần áo màu đen,chàng bước ra khỏi phòng rồi nép sát vào vách tường mà đi.

Sau mấy khúc quanh trước mắt Văn Đào hiện ra một căn phòng sơn màu xanh dậm,trước cửa ngổn ngang hàng chục chậu xương rồng to lớn,có cây đã nở hoa thật đẹp.

Chỉ cần dùng một thanh kẹp nhỏ,trong vài giây Văn Đào đã có thể mở cánh cửa mà không có chút tiếng động nào.

Tên tỉ phú đang ngáy say sưa,căn phòng nồng nặc mùi rượu tây,Văn Đào mừng trong lòng vì bên cạnh lão không có người đàn bà nào,chàng không muốn ra tay với người vô tội.

Văn Đào tiến đến bên giường của gã rồi cầm lấy cái gối bên cạnh ụp lên cái gương mặt núc ních mỡ.

Bàn tay chàng cong lại thành nấm đấm,mấy khối cơ cuồn cuộn sức mạnh, nhắm ngay bên trái chỗ trái tim đang đập chàng dồn sức đấm xuống.

Hình như có tiếng nấc rất nhỏ đằng sau cái gối nhưng không đủ lớn để bất kì ai không chú tâm mà có thể nghe thấy.

Văn Đào mở cánh cửa sổ,ánh trăng dịu dàng mơn man trên gương mặt đẹp trai:

---Tiêu Thiềm,cuối cùng anh đã giết được tên ra lệnh thủ tiêu ba em lúc trước

-------------**************----------------

Tiêu Thiềm đứng đằng sau cánh cửa kiếng như thường lệ,chất giọng biến âm của Chỉ huy vang lên:

---Cậu đã quyết định phải thoát ly Tổ chức,cậu sẽ không hối hận chứ?

Tiêu Thiềm gật mạnh đầu.

---Làm xong nhiệm vụ sau cùng này,cậu có thể đi
---Dạ vâng,xin Chỉ huy ra lệnh
---Cậu phải biết là mục tiêu lần này cho dù cậu không ra tay cũng sẽ có người khác làm,ta gọi cậu vì không muốn hắn chết một cách đau đớn hơn
---Tôi hiểu,thưa chỉ huy,người này là ai vậy?

Chất giọng biến âm phát ra từng từ rõ ràng:


Tập 7 : Ly rượu sau cùng

Tiêu Thiềm bước đi mà cảm thấy mặt đất dưới chân bồng bềnh ,bên tai cuộc đối thoại với Chỉ huy vẫn còn văng vẳng :

---Tại sao phải ra tay,anh ấy chỉ là một thầy giáo…..
---Từ khi nào mà Tổ chức phải giải thích lý do với cậu.

Tiêu Thiềm nắm chặt cái bình nhỏ trong tay mà Chỉ huy đưa cho cậu lúc nãy :

---Chất độc này được làm theo công thức của cung đình Trung Hoa cổ xưa tên là Hạc Đỉnh Hồng,không thể giải,không thể cứu.

-----------******-----------

Tiêu Thiềm thắp một ngọn nến,ánh sáng lung linh tỏa khắp căn phòng,cậu mặc một bồ đồ trắng tinh,gương mặt ửng hồng,Tiêu Thiềm nắm tay Văn Đào:

---Ngày đầu tiên mình gặp là khi nào,anh nhớ không.

Văn Đào mỉm cười thật hiền,chàng ôm sát Tiêu Thiềm vào lòng thì thầm:

---Anh không bao giờ quên ngày anh thấy em đứng trước cổng trường,ngay hôm sau anh đã làm đơn xin chuyển công tác.

Tiêu Thiềm kéo tay anh,cả hai ngã xuống chiếc giường màu xanh biển :

---Anh chưa bao giờ hỏi em là con nhà ai hay từ đâu đến,vì sao vậy ?
---Điều đó không cần thiết

Văn Đào siết lấy tay Tiêu Thiềm rồi nói tiếp :

---Vì khi anh nhìn vào mắt em,anh đã có tất cả mọi câu trả lời

Tiêu Thiềm dụi đầu vào lồng ngực nóng ấm,hai giọt nước mắt rớt xuống cánh tay Văn Đào :

---Anh có nghĩ một ngày kia em có thể làm hại,làm đau anh không ?
---Nếu có ngày đó thì anh biết em còn đau hơn anh.

Tiêu Thiềm lấy tay ôm lấy ngực,cậu cảm thấy không thở nổi,hồi lâu cậu ngẩng lên :

---Văn Đào,anh có thể hôn em không?

Văn Đào không đáp,chàng cúi xuống hôn lên trán rồi nâng nhẹ cằm của Tiêu Thiềm lên,chàng đặt vào một nụ hôn thật dài.

Tiêu Thiềm lần tay cởi cái áo sơ mi màu trắng của mình và cái áo thun của Văn Đào,chàng mạnh mẽ vừa hôn vừa cắn lấy cần cổ Tiêu Thiềm,cậu mềm người đón nhận.

Khác với thường ngày,chỉ cần va chạm một chút Văn Đào đã phóng tinh,hôm nay Tiêu Thiềm sửng sốt khi chàng cuồng nhiệt trên cơ thể mình hồi lâu mà không có dấu hiệu gì là đã đạt đến cực khoái.

---Văn Đào,hãy khám phá ….bí mật cuối cùng…. trong em,Tiêu Thiềm cong người hổn hển .

Bàn tay Văn Đào nâng bổng hông Tiêu Thiềm lên,chàng rê lưỡi vào cánh cửa màu hồng,nhả nước bọt ướt át,Tiêu Thiềm bóp chặt lấy cái gối ôm,cảm giác tê tái truyền thẳng lên đại não làm cậu ngây ngất.

Dĩ nhiên đã không biết bao lần Tiêu Thiềm bị một người đàn ông tấn công vào nơi nhạy cảm nhất của cậu nhưng đó chỉ là những cảm giác bản năng thô bạo,hôm nay được trao thân thể cho người yêu quý nhất,cậu cảm thấy sung sướng tột đỉnh,khắp người Tiêu Thiềm những đợt sóng khoái cảm lăn tăn rợn khắp.

---Cho em đi…cho em đi anh……

Văn Đào nhẹ nhàng đặt vào nhưng làm Tiêu Thiềm rên lên thật lớn,chàng đẩy đưa thân mình làm nhiệm vụ thiêng liêng của một người đàn ông đưa bạn tình thăng hoa đến đỉnh điểm của nhục cảm.

Tiêu Thiềm hé mắt nhìn người yêu,Văn Đào thật cường tráng,những bắp thịt của chàng đã từng làm cậu ngạc nhiên khi chúng thuộc sở hữu của một người cả đời cầm phấn viết bảng,dưới ánh nến Văn Đào thật đẹp,toàn thân chàng là hóa thân của vẻ đẹp toàn mỹ .

Văn Đào đẩy càng lúc càng mạnh,chàng lấy tay vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cả mình và cả Tiêu Thiềm:

---Em ơi….sướng không…sướng không…..

Tiêu Thiềm cuống quít :

---Cho em hết…cho em hết của anh đi…..anh ơi…..anh ơi…..

Văn Đào cong người,chàng nhăn mặt,người hơi giật về phía trước,Tiêu Thiềm cũng rít lên uỡn người lên rồi cả hai mềm rũ,Văn Đào đổ sập người lên cơ thể Tiêu Thiềm.

---Anh yêu em,yêu em lắm….

Một lúc sau,Tiêu Thiềm ngồi dậy,cậu lấy khăn nóng lau mình cho Văn Đào và mình thật sạch sẽ rồi cậu nằm gối đầu lên cánh tay lực lưỡng của người yêu:

---Vậy là mình đã quen nhau đúng một năm rồi hả anh.

Văn Đào lại xoay sang hôn lên trán người yêu:

---Phải rồi,cưng à!
---Chúng ta phải ăn mừng mới được.

Tiêu Thiềm ngồi dậy mở tủ kính,cậu lấy ra một chai rượu vang và hai cái ly pha lê màu hồng long lanh.Tiêu Thiềm rót rượu ra ly rồi bước tới đưa cho Văn Đào:

---Cạn ly mừng cho chúng ta đi anh.

Văn Đào nheo mắt rồi nói với Tiêu Thiềm:

---Rượu mà em yêu mời,anh không thể không uống .

Nốc xong ly rượu Văn Đào vẫn mỉm cười rồi nói tiếp :

---Em biết không Tiêu Thiềm,anh nghe nói Hạc Đỉnh Hồng có vị đắng nhưng sự thật không phải vậy.

Ly rượu trên tay Tiêu Thiềm rớt xuống đất vỡ tan thành hàng ngàn mảnh vụn.

Văn Đào lượm cái quần tây của mình lên,chàng móc túi lấy ra một thiết bị hình hộp có gắn một sợi dây lòng thòng rồi gắn lên cổ,chất giọng biến âm thành phi giới tính vang lên :

---Chúng ta chỉ còn 10 phút trước khi Hạc Đỉnh Hồng phát huy tác dụng,em có thể ôm anh thêm một lần không?

Tiêu Thiềm run rẩy:

---Tại sao..anh…Chỉ huy…..

Văn Đào gỡ thiết bị biến âm ra rồi nói:

---Từ ngày đầu bước chân vào Con đường Ánh Sáng là tất cả thành viên đều đã kí vào một giao ước vô hình,đó là không bao giờ được thoát ly trừ phi người đứng đầu tổ chức ban hành một ngoại lệ,tuy nhiên người Chỉ huy phải mua lấy ngoại lệ này…

Ngừng hai giây,Văn Đào nói tiếp:

--- Bằng chính sinh mạng của mình.

Tiêu Thiềm thảng thốt:

---Tại sao anh lại giả một thầy giáo để ở bên cạnh em
---Thật lòng,từ đầu anh chỉ muốn bên cạnh để kìm chế em vì anh nhận ra em là một sát thủ thiên tài nhưng dòng máu trong em là từ một công tố viên đầy lòng chính nghĩa,anh sợ có một ngày em sẽ phản bội tổ chức và nếu có ngày đó anh sẽ là người ra tay đầu tiên vì anh là người đã nhặt em về.

Văn Đào ngồi xuống giường,tay mân mê lấy mấy giọt tinh còn vương lại:

---Nhưng anh không ngờ ở gần bên em một thời gian anh đã không còn là mình

Tiêu Thiềm cũng ngồi xuống bên cạnh anh:

---Vậy là bấy lâu nay em tưởng mình hoàn toàn bí mật với anh,hóa ra anh biết hết mọi chuyện về em.

Chợt Tiêu Thiềm cười:

---Nhưng cuối cùng cũng có một chuyện mà anh không biết ,đó là Hạc Đỉnh Hồng thật ra….có vị đắng…. đúng như người ta nói….

Chưa dứt câu Tiêu Thiềm đã phun ra một ngụm máu lớn,Văn Đào tái nhợt,chàng lấy tay đỡ lấy lưng cậu:

---Tiêu Thiềm em ơi…trời ơi…..

Tiêu Thiềm rũ người,cậu lại phun ra một ngụm máu lớn,không những vậy từ hai mắt,hai lỗ tai máu tuôn ra ồng ộc không ngừng:

---Còn thêm….. một chuyện….em muốn thoát ly là vì anh chàng ….thầy giáo trói gà… không chặt

Văn Đào ôm ghịt lấy Tiêu Thiềm,cơ thể cậu run bần bật:

---Văn Đào,em mệt lắm rồi,em muốn ngủ một giấc thật ngon…..ngủ dậy em sẽ gặp ba,anh …có thể…hát ru em ngủ không.

Tiêu Thiềm ngã người qua một bên,cậu từ từ nhắm mắt,Văn Đào nắm chặt hai tay người yêu,chàng khe khẽ :

“Nắng chia nửa bãi chiều rồi
Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá rầu
Sợi buồn con nhện giăng mau
Em ơi hãy ngủ anh hầu quạt đây…”

---Văn Đào,hứa với em…anh phải sống,hơn nữa sống vui vẻ….

Văn Đào siết chặt tay Tiêu Thiềm thay câu trả lời.

Cơ thể Tiêu Thiềm đã bớt run giật,bàn tay cậu siết chặt lấy tay Văn Đào lần nữa rồi từ từ lỏng ra,trên môi cậu còn vương một nụ cười thanh thản.

“Ngủ đi em mộng bình thường.
Ru em sẵn tiếng, thùy dương đôi bờ.
Ngủ đi em, ngủ đi em.
Ngủ đi mộng vẫn bình thường..
à ơi có tiếng thùy dương mấy bờ….”

Văn Đào đặt Tiêu Thiềm xuống giường,chàng lặng lẽ thay áo rồi ra khỏi nhà,chàng cần phải tìm một cái bao lớn mới có thể đem Tiêu Thiềm về Tổng hội mà không bị mọi người để ý.

Bóng Văn Đào vừa khuất dạng,một thanh niên cao lớn đã bước vào,người thanh niên đứng tần ngần trước Tiêu Thiềm mấy phút,hai tay nắm chặt,toàn thân run rẩy như kìm nén một cái gì rất mãnh liệt.

Người thanh niên bước vào bếp mở van bình ga rồi bứt lấy ống dẫn,khí ga phún ra ào ạt.

Rời bếp,người thanh niên quay trở lại bên Tiêu Thiềm,hắn hôn lên trán cậu rồi hôn lên má,cuối cùng hắn đỡ cậu dậy cho ngồi dựa vào lòng mình.

Khí ga đã tràn khắp nhà,không khí sặc sụa,người thanh niên ôm chặt lấy Tiêu Thiềm rồi bằng một động tác thật nhanh,hắn ném cái bật lửa về phía trước.

“Một lần cùng em tương hợp
Tan tành giấc mơ xưng Bá
Một lần nhìn em rơi nước mắt
Tro hồng mờ mịt bóng anh Hào”

Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011

GỞI ME....!

Con ra đi, vì con thấy mẹ đang khổ sở quá, khổ sở để đối mặt với sự thật về con, khổ sở vì phải chăm sóc một đứa con mà nó chỉ muốn rẽ trái. Con không tự tử nữa đâu mẹ ạ. Vì mình nên biết yêu sự sống của mình. Nhưng con sẽ rời xa mẹ, để khi nào mẹ đủ bình tâm để thứ tha và con thấy trái tim mình lành lặn lại, con sẽ trở lại thăm mẹ

Mẹ!

Con biết mẹ sẽ tức giận hoặc sẽ dằn vặt rất nhiều khi mẹ biết con bỏ đi. Nhưng con không ở lại mái nhà này được nữa, khi mẹ đã biết được sự thật về con sẽ khó lòng tha thứ. Đã biết bao lần con muốn nói, mẹ, cho con rẽ trái nhé. Nhưng mẹ nghiêm khắc như một nhà sư phạm mẫu mực, ý chí mẹ rắn chắc như bàn thạch và mẹ, con xin lỗi, mẹ không biết lắng nghe.

Con làm mẹ xấu hổ với mọi người vì con không phải là đứa con trai bình thường. Con yêu một người đàn ông mạnh mẽ và con nghĩ rằng con hạnh phúc về điều đó. Mẹ chỉ biết được câu chuyện khi tình yêu của con tan vỡ mà thôi. Mẹ chưa bao giờ biết, ngay từ khi học tiểu học, con đã muốn chơi những trò chơi con gái, khi vào cấp III, con đã muốn mặc thật diện và con luôn mơ ước có người đến đón mình đi một nơi thật xa. Nếu con là một đứa con trai bình thường, thì con sẽ phải làm điều ngược lại. Con sống khép kín trong căn phòng của mình, rất ghét mẹ đụng vào mọi đồ đạc. mẹ cũng ít đụng vào đồ đạc của con, vì thực sự con rất ngăn nắp. Khi con gia nhập nhóm múa, con cũng phải giấu mẹ.
Mẹ thích con làm chủ tịch tập đoàn nào đó, như những bộ phim Hàn Quốc mẹ xem mỗi ngày. Những anh chàng bảnh tỏng, cùng lúc có vài ba cô gái yêu và bố mẹ cũng sắp sẵn những mối quan hệ trước. Mẹ khen đó là sự nề nếp, gia phong. Con sợ hãi lối sắp đặt đó. Nó là sự nền nếp giả tạo và buộc con người ta vào một vòng kim cô đau đớn mà không phải ai cũng thấm thía. Con sợ những sự đối đãi của những kẻ đạo đứa giả.

Con đi học múa ở nhà văn hoá Thanh niên cũng phải giấu mẹ. Khi đó con 15 tuổi. Ai cũng khen con có vóc dáng đẹp. Con rất đẹp trai. Các bạn gái trong nhóm múa rất mê con. Nhưng con lại mê cậu bạn trong nhóm. Chúng con thân nhau đến mức, cậu ấy đưa đón con đi học hàng ngày. Mẹ biết. mẹ tìm được con khi con đang thay giày chuẩn bị vào giờ học nhảy. Chúng con muốn làm một nhóm nhảy “hot” nhất. Con đã nói dối cha mẹ là con đi học Anh văn. Mẹ mắng thầy giáo té tát. mẹ lôi con ra khỏi lớp. Mẹ chỉ tay vào mặt bạn con: “Tôi cấm cậu không được giao du với con tôi. Nó không cần phải học mấy thứ ẻo lả này”. 

Về sau, con vẫn trốn mẹ đi học, nhưng con cũng chỉ học thêm được mấy tháng nữa, con tự nghỉ . Vì bạn ấy xa lánh con. Bạn ấy giận con nhiều lắm. Sau này con vẫn nghĩ, nếu lúc đó con đủ mạnh mẽ để gạt tay mẹ ra, con trở lại lớp học. Sau đó con sẽ về nhận lỗi và nói chuyện với mẹ sau. Con nghĩ đó mới là thái độ văn minh, mẹ nhỉ. Nhưng khi đó cả hai mẹ con mình đều không kiểm soát được mọi thứ. mẹ làm con đau, đau lắm mẹ ạ. Con càng rúc mình vào mạng internet, lầm lũi như một con rùa. Ngày con thi đại học, con muốn thi làm diễn viên, mẹ nói mẹ đã làm hồ sơ sẵn rồi, con chỉ ký vào thôi, mẹ sẽ mang đi nộp. Con thi đậu ngành tài chính ngân hàng, mẹ đi khoe gần nửa thành phố. 

Con xấu hổ cúi mặt mỗi khi mẹ đem con ra như một tấm gương lớn treo trong phòng khách nhà mình. Mẹ không biết, con vẫn đang là một vũ công, đi diễn hàng đêm trong các tụ điểm của thành phố. Mẹ vẫn miệt mài với công việc của công ty, mẹ yêu công việc của mẹ và mẹ đã từ bỏ cả hạnh phúc riêng tư để hy sinh cho công việc. Nhưng mẹ không bao giờ biết con cũng yêu thích công việc của mình như thế nào. 

Con vẫn ở nhà, đóng kín cửa phòng, cho đến khi mẹ về và gõ cửa. Con ló đầu ra chào mẹ, rồi khoá trái cửa, thả mình qua cửa sổ và bạn con chờ sẵn ngoài ngã tư, chúng con lao đi. Có lần mẹ phát hiện con trên tivi, mẹ tìm đến trưởng nhóm múa, mẹ nói cấm họ không được lôi kéo con trai mẹ. Con đã ngồi trong phòng mẹ cả ngày thứ bảy, con nói cho mẹ tất cả những điều con nghĩ về nghề múa, nhưng mẹ nghe xong và kết luận: “Cấm!”. Con lặng người, vì sự lạnh lùng của mẹ.

Khi con đi diễn, có một ông bạn kinh doanh của mẹ mê con và nói sẽ lăng xê cho con thành ca sĩ, nếu con muốn. ông ấy không biết con là con của mẹ. ông ấy theo đuổi con về tận nhà. mẹ lại tưởng là ông ấy đến tìm mẹ. Con thót tim sợ hãi nếu mẹ biết chuyện. Con tìm cách trốn ông ấy. Lúc đó, con đang yêu một ca sĩ trẻ. Anh vừa tách khỏi một nhóm hát nổi tiếng và anh rất xuống tinh thần. Con cần ở bên anh ấy. Chúng con yêu nhau và con giữ gìn mối tình này như một vật thiêng. Ông ấy biết điếu đó và tìm cách chia rẽ mối tình của chúng con. Và ông ấy nói nếu không đồng ý, ông ấy sẽ đến nói cho mẹ biết tất cả. 

Con sợ hãi, con thất vọng, con sợ mẹ sẽ giết con chết vì mẹ coi hành vi bất thường trong đời sống đều đáng tội chết. Con không biết phải làm gì cả. Con gọi cho người yêu con, nhưng anh ấy tắt máy. Con đến chung cu của anh ở quận 4. Con chỉ muốn được nằm bên cạnh anh ấy, không để làm gì cả, chỉ để thấy mình có một người đủ thông cảm để chia sẻ thôi. Ngoài anh ấy ra, con không biết nói với ai hết. Không ai được phép biết con là người đồng tính ngoài anh ấy. Nhưng khi con đến nơi, điều làm con đau đớn nhất đã xảy ra. 

Ông ta đã tìm mọi cách để lên giường cùng anh ấy. Con cũng không ngờ, người con yêu và tin như vậy, lại là một kẻ dễ dãi đến bệnh hoạn. Khi nhận ra con, ông ấy lao đến, giữ con lại. Con đã tát vào mặt người đàn ông có vẻ bọc thành đạt, luôn lên báo nói chuyện làm giàu và chữ Đức chữ Tâm. Con tát cả vào mặt chàng ca sĩ có khuôn mặt nai tơ nhưng tâm hồn hổ báo. Có lê lết đi xuống đường, Khi ấy con nghĩ, con chỉ còn có mẹ. Con không biết mẹ sẽ nói gì. Nhưng con nghĩ, mẹ sẽ không bao giờ giết con, dù cho con là đồ biến thái bệnh hoạn như mẹ nghĩ. Con thuê taxi về nhà. Mẹ ngồi ở phòng khách, khóc nức nở.

Thấy con, mẹ bật dậy. mẹ giơ chiếc điện thoại của mẹ. mẹ mở file ảnh cho con xem. Những tấm hình con không một mảnh vải che thân. Con không biết đó là khi nào, nhưng con biết đó là do chính người yêu con chụp có lẽ là khi con đang ngủ. người ta gửi đến cho mẹ. Con biết ai gửi cho mẹ rồi. Con cũng biết là con sai rồi, không phải vì con đã yêu, mà là con đã chọn phường đốn mạt để làm tri kỉ. Mẹ dúi đầu con xuống sofa, con nhớ mẹ đã đánh con suốt 10 phút. Con không chống đỡ. Không khóc. Không gì cả. con biết mẹ đang trong cảm giác mất trắng một niềm hi vọng. Mẹ đã thất vọng từ lâu rồi, chẳng qua mẹ chưa biết đấy thôi. 

Con đã không thể là chàng trai như mẹ muốn. Con xin lỗi, con phải rẽ trái. Nhưng ngả rẽ ấy cũng đầy cạm bẫy và sự rối trá. Con cũng như mẹ, lúc này, con chẳng còn gì cả. mẹ nói mẹ đang sợ hãi, dường như mẹ sinh ra quái vật chứ không phải con người. Con cũng không hạnh phúc khi là một người như vậy. Con không điều khiển được mình hướng vào những người con gái khác, vì con không rung động. Nhưng con cũng không phải là một con quái vật trong căn nhà của mẹ. 

Con yêu bằng trái tim bất thường, nhưng con vẫn là con của mẹ. Con lên phòng, đóng chặt cửa, con uống thuốc ngủ và con nghĩ con sẽ quên đi. Cái chết cũng là một lựa chọn nếu chúng ta thấy cuộc sống chẳng đáng gì. Nhưng chết được hay không lại là quyền quyết định của ông trời. thế nên mẹ mới lao vào phòng và ném con vào bệnh viện. Con biết, mẹ sẽ không dám nghĩ con sẽ chết. Nhưng mẹ cũng không dám nghĩ mình sẽ thừa nhận con trai mình là một đứa đồng tính xấu xa.

Con đã không còn là con nữa khi trở về từ bệnh viện. Con ngồi lơ mơ trong nhà nghĩ về cuộc sống của mình. Mẹ biết không hai mươi năm con sống, 5 năm con biết yêu, khoảnh khắc hạnh phúc gom lại có lẽ chưa đầy một tháng. Còn lại là sợ hãi, hồi hộp, lo lắng sự mất mát, đổ vỡ. Con cũng không giữ được cho mình trái tim bình tĩnh để yêu ghét cho công bằng. Con đã không làm được gì ngoài việc tự tìm cách giải quyết những đau khổ và đổ vỡ cứ đến liên tiếp. 

Con nhớ mẹ có hỏi con rằng, tại sao người yêu con lại dễ dàng lên giường với bạn mẹ thế, phải chăng đó là bản năng của người đồng tính? Con đã không trả lời được mẹ. Con nghĩ không phải là người đồng tính nào cũng vậy, mà đó là bản chất của những kẻ tham lam, tham dục và tham tiền. Bạn mẹ tham dục, khi không tán tỉnh được con là dùng tiền mua được người yêu con. Và người yêu con thì mê tiền và mê danh vọng, anh ta nghĩ cũng sớm nổi tiếng thôi. Con không biết nữa, nhưng nhắc đến là con đau lắm.

Mẹ!

Con ra đi, vì con thấy mẹ đang khổ sở quá, khổ sở để đối mặt với sự thật về con, khổ sở vì phải chăm sóc một đứa con mà nó chỉ muốn rẽ trái. Con không tự tử nữa đâu mẹ ạ. Vì mình nên biết yêu sự sống của mình. Nhưng con sẽ rời xa mẹ, để khi nào mẹ đủ bình tâm để thứ tha và con thấy trái tim mình lành lặn lại, con sẽ trở lại thăm mẹ .Mẹ lấy chồng đi, hoặc mẹ sinh thêm một đứa con nữa đi nếu mẹ thấy mình đủ sức. Hãy coi như chưa có con trên đời, vì con là đứa lạc loài, giẫy đạp khỏi mọi lo lắng và chăm sóc của mẹ. Nhưng, con cũng đâu còn gì ngoài thân xác này, khi con chẳng được làm một công việc mình yêu thích, yêu một người muốn yêu.

Khi con đi rồi, mẹ nhớ đêm ngủ máy lạnh phải quàng khăn vào cổ mẹ nhé. Cổ họng mẹ vốn không tốt mà. Và khi con đi rồi, mẹ đừng xem phim Hàn quốc nữa, mẹ tập thiền đi, tốt cho sức khoẻ nữa, mẹ à.

Tôi ngồi suốt buổi chiều trong phòng của con trai. Dường như Phương vẫn đang ở đâu đó, trong từng đồ vật và trong khuôn mặt đẹp như bức tranh, đôi mắt nhìn tôi u sầu. Tôi đã không đủ sức để thông cảm để tha thứ. Nhưng tôi cũng nào cho ai lựa chọn cuộc đời mình? Tôi không biết làm gì, để Phương quay về. Tôi muốn Phương đi bên lề phải, để đến khi nhắm mắt, tôi được thấy lòng nhẹ nhõm...